“Em bé” tập đi
Một em bé tập đi dù biết đau, nó vẫn cố đứng lên hết lần này đến lần khác. Mỗi lần té uỵch xuống, thay vì khóc thì nó cười khanh khách. Đến khi đứng được lần đầu tiên, rồi đi được những bước đầu tiên, nó cười vang khắp cả nhà.
U23 Việt Nam hiện tại - như con chim sợ cành cong ở giải đấu đầu tiên sau thời kỳ tăm tối - cũng như một em bé tập đi như thế.
Không thể nói chúng ta đã hài lòng với trận ra quân trên đất Qatar ở VCK U23 Châu Á 2024, dù bảng tỷ số cho thấy chiến thắng đậm đà 3-1 trước U23 Kuwait. Các học trò HLV Hoàng Anh Tuấn trình diễn bộ mặt rời rạc trong hiệp một; vừa mở tỷ số từ pha phối hợp coi được đầu tiên, lại lập tức mắc sai lầm không đáng có để bị gỡ hòa và mất người. Sang hiệp hai, bàn nâng tỷ số của chúng ta hoàn toàn nhờ may mắn, sau sai lầm chí mạng của thủ môn. Và cuối cùng, ở bàn ấn định chiến thắng của Bùi Vĩ Hào, thủ môn đối phương cũng đã đổ người không đạt. Lực bóng đi nhẹ, không quá hiểm hóc, và chúng ta đã không thể có bàn thắng nếu đội trưởng của đối phương ở một chuyên môn tốt hơn.
Tỷ lệ chuyền chính xác chỉ 52% ở 1/3 nửa cuối sân (theo Statsbomb) được BLV đưa ra về U23 Việt Nam trong khoảng 30 đầu hiệp một, phản ánh sự căng cứng về tâm lý và cả những động tác của cầu thủ chúng ta. Khi ấy tỷ số vẫn đang là 0-0, khiến nhiều người lo lắng nghĩ về trận hòa đáng tiếc trước đối thủ dưới cơ của ĐT Futsal Việt Nam cũng ở giải vô địch châu Á vài tiếng trước.
Trước ngày ra quân, có nhận định chúng ta chỉ cần thắng Kuwait là vượt qua vòng bảng vì dù không thể hạ U23 Uzbekistans thì U23 Malaysia vốn không mạnh, ta vốn tự chủ chiến thắng… Có lẽ, những người nhận định như thế đã hối hận khi xem hiệp một. Khinh địch là điểm yếu chí tử ở bất kỳ một giải đấu nào, chứ chưa nói một giải trẻ tiềm ẩn nhiều bất ngờ. Chính HLV Hoàng Anh Tuấn khẳng định ở họp báo trước trận là đã vào đến đây, không đội bóng nào yếu cả. Những bất ngờ cũng đã xuất hiện ngay trước lúc chúng ta xung trận như cơn địa chấn của U23 Thái Lan trước Iraq.
Trở lại với trận đấu, dù thắng, chúng ta vẫn canh cánh nhiều mối lo. Dù bàn mở và ấn định tỷ số là những pha lập công đẹp mắt, hình ảnh chúng ta nhớ nhất vẫn là… pha sút vào chân nhau của Khuất Văn Khang và Nguyễn Văn Tùng ở hiệp một; hay pha phá bóng không hiểu ý giữa thủ lĩnh hàng phòng ngự Lương Duy Cương và thủ môn đội trưởng Quan Văn Chuẩn ở hiệp hai.
“Tôi chỉ hài lòng về kết quả. Ở hiệp một, các cầu thủ bị tâm lý nên chưa thể hiện được hết những gì tốt nhất, khiến trận đấu diễn biến theo chiều hướng khó khăn. Thẻ đỏ vào phút bù giờ hiệp một đã cho thấy sự căng cứng về tâm lý của cầu thủ. Tôi rất tiếc, không muốn nó xảy ra chút nào”, chiến lược gia người Khánh Hòa kết luận sau trận đấu.
“Kuwait không có gì đặc biệt. Chúng ta đã chơi không tốt như trình độ vốn có. Trong hiệp hai, khi những sự căng thẳng trôi qua, các cầu thủ đã chơi chủ động hơn, gần đúng với thực lực. Tôi mới chỉ tiếp nhận đội hơn 10 ngày nên thay đổi ngay là rất khó. Có lẽ từ giờ đến cuối giải, sự thay đổi của U23 Việt Nam sẽ rõ ràng hơn”, ông mong mỏi.
Cả nhà cổ vũ “em bé”
Điều thú vị là, thay vì chỉ trích, bầu không khí trong suốt tối qua và sáng nay mà chúng ta quan sát được, là sự động viên - bên cạnh những góp ý tích cực dành cho đoàn quân trẻ trung.
“Vẫn còn những chệch choạc, vẫn còn những thiếu sót, nhưng đội tuyển U23 Việt Nam đã có được chiến thắng trong lượt trận đầu tiên U23 châu Á với U23 Kuwait. Hy vọng chiến thắng này sẽ là đầu xuôi đuôi lọt với thầy trò HLV Hoàng Anh Tuấn”, lời BLV Bá Phú.
“Chưa thể đòi hỏi sự chuẩn mực ở cấp độ U23 và đây là sự khởi đầu suôn sẻ cho thầy trò HLV Hoàng Anh Tuấn!”, nhận định của BLV Quang Tùng.
Trận khó khăn nhất của một giải đấu luôn là trận ra quân. Hai ông lớn Nhật Bản, Hàn Quốc đã phải vất vả để thắng tối thiểu; Iraq thậm chí đã thua. Và giữa những chuệch choạc vào tối qua, công bằng mà nói, chúng ta cũng nhìn thấy những điểm sáng của đại diện nước nhà.
Trước tiên là khả năng ứng biến không thể xem thường của HLV Hoàng Anh Tuấn. Đã 8 năm trôi qua từ khi ông giúp Việt Nam giành vé đi U20 World Cup và năm nay ông đã 56 tuổi, chiến lược gia này kinh qua nhiều thành công, thất bại, có thể nói là lão luyện ở cấp độ bóng đá trẻ. Chứng kiến chấn thương của Nguyễn Đình Bắc, ông không tung ngay những Vĩ Hào, Quốc Việt mà đặt niềm tin ở Nguyễn Văn Trường. Sự hiệu quả mà Trường - người từng được đồn đoán bị loại khỏi danh sách dự giải - mang lại sau đó cho thấy sự đúng đắn của ông. Sự quan sát rồi tung đường chọc khe xỏ kim đối phương của Trường, là đột biến mà chúng ta đã hết sức chờ đợi trong suốt hiệp một.
Đó không phải cú ăn may của ông Tuấn. Hiệp hai, những Minh Quang và Vĩ Hào tiếp tục là phương án mang đến nhiều đột biến của ông, và cũng hết sức hiệu quả khi Hào lập cú đúp. Sự tỏa sáng của số 11 là minh chứng cho niềm tin đúng đắn vào những cầu thủ trẻ đã được trao cơ hội và trui rèn ở đấu trường khắc nghiệt V.League - thay vì bị ngó lơ và mất vị trí vào tay những cầu thủ chỉ đá hạng Nhất nhưng được nhận định “phù hợp” với một “hệ thống” hay “triết lý hiện đại” nào đó.
Đường chọc khe của Nguyễn Thái Sơn cho Vĩ Hào ấn định tỷ số cũng là tín hiệu rất tốt, cho thấy ít nhất chúng ta cũng có một “bài” tấn công rõ ràng (tương tự bàn mở tỷ số) và có nhiều nhân sự đủ sức thực thi các phương án - thay vì là ít ỏi, là đơn điệu và vô vọng như đời HLV trước từng thể hiện.
Và cuối cùng, như đã nói, điều quý giá nhất tập thể này đang có là sự đồng lòng với nhau và sự chung tay từ các CĐV. Bầu không khí từ tối qua đến nay cho thấy, chúng ta chấp nhận một tập thể còn nhiều thiếu sót và sẵn sàng đồng hành cùng tập thể ấy tiến bộ qua từng ngày. Đó là sự thật, và là cách mà nền bóng đá đối xử với một đội tuyển thực tâm muốn đại diện cho bóng đá nước nhà, không giả tạo, không ai gọi đội tuyển là “my team” (đội của riêng tôi) thay vì chính xác là “our team” (đội của tất cả chúng ta).
Đoàn quân của HLV Hoàng Anh Tuấn có thể hoàn thiện những thiếu sót ở giải đấu này, có thể không. Chúng ta có thể đi đến 3 vị trí cuối cùng để tìm cơ hội gặp Lionel Messi ở Olympic Paris, hoặc cũng có thể bị loại từ vòng bảng (trận gặp Malaysia hứa hẹn sẽ rất khó khăn). Không sao cả. Quan trọng nhất là sự đoàn kết - điều trước đây vốn là dĩ nhiên - đã trở lại; sự ích kỷ và hống hách đã nhất quyết bị loại bỏ.
Em bé hãy tiếp tục tập đi, trong tiếng cổ vũ và sự yêu thương của cả nhà!
Hoài Thuận